Mưa thu vẫn là chủ đề của thơ ca, của sự trữ tình và của một nỗi niềm nặng trĩu trời ban. Có ai dám nói rằng mưa là tiếng cười giòn tan của một vạt nắng? Mùa lúa qua đi, để lại những cơn gió triền miên cuối hạ, hạ thả giọt nắng cuối cùng, để mưa được tan ra.
Chiếc quạt vẫn cần, nhưng dường như nó lạnh hơn hẳn, cuộn vào tấm chăn mỏng, ta chưa quen cái lạnh này về. Dự báo thời tiết bảo gió mùa về, gió mùa gì tầm này vậy? Ta đã cần cái áo khoác nào đâu, tay đã lạnh hay chân đã mỏi đâu, thế mà mọi người lại dửng dưng thế đấy. Bao nhiêu năm cuộc đời, sao thu đến mà thắm thiết vậy, hay tại vì thu mang cái ngọt ngào thon thả của sự yểu điệu, nết na? Có chăng thu như bàn tay ôm gọn từ phía sau, xoa dịu đi cái hổn hển oi ả của những ngày nắng xuyên qua tán lá gọi mời. Thu à, thu dịu dàng thật đấy.
Người ta nhìn nhau, không cuồng nhiệt, không rộn rã. Họ nhận ra rằng họ bắt đầu cần nhiều tấm áo hơn để không bị nàng bân xé toạc ra. Giờ này Hà Nội chắc đẹp lắm, xưa giờ chỉ thấy mùa thu Hà Nội qua thơ ca, chả biết liệu có còn đằm thắm được như vậy hay không, nhưng ta vẫn thích, vì đã đắm chìm vào sự thơ mộng ấy rồi, đâu dễ gì dứt ra. Mưa cho ta niềm vui, mưa cho ta nỗi buồn, hòa lẫn vào nhau ôm chầm lấy, ta mỉm cười dạo bước không quay đầu ngoảnh lại…