Thu không ghé mà đi qua mất – Chapter 4

Gió ngừng thổi, cái nóng cũng chẳng thiết tha ở lại, tự dưng giữa cái đất Hà Nội ta thấy lạc lõng. Ta từng khóc khi rời xa mảnh đất Sài Gòn đầy nắng ấy, nhưng lúc ta rời khỏi nơi Hà Nội, ta bỗng dưng thấy sợ, ta sợ ta sẽ không thể chạm đến bất cứ điều gì.
Đi về giữa từng góc phố, ta chẳng vương bận gì, cũng chẳng để tâm, chỉ là treo lơ lửng giữa những suy nghĩ để rồi khi nào thấy cuộc đời vui quá, ta lại nhớ lại cho buồn đi một chút, cho cân bằng tâm trí ta. Cũng rất nhiều lần tự hỏi bản thân sao ta lại coi trọng những điều vô hình như vậy, ta coi trọng nó còn hơn cả bản thân ta, nhưng ta chẳng biết, ta có được vì ta coi trọng, và ta cũng để mất vào thời điểm ta nhận ra người ta không còn coi trọng nó nữa.
Những lời hẹn hứa, lời nhắn nhủ. Thời điểm cậu quay mặt đi, tôi cũng chẳng cười. Nhưng cậu vẫn cười. Tôi tự hỏi liệu đã bao giờ cậu nghĩ đến chính cái mảnh đất mà cậu đang sống không nhỉ? Nơi ấy đẹp nhiều, vui nhiều, thích lắm, cậu nhận ra điều đó, nhưng cậu lại chẳng nhận ra là mảnh đất ấy cũng buồn nhiều. Tôi không muốn đâu nhưng tôi lại thấy được điều đáng tiếc ấy. Tôi cũng mong nhiều lắm, mong một ngày tôi được vô tư. Nhưng cái lúc tôi vô tư rồi, tôi hạnh phúc với cái khoảnh khắc tôi đang trải qua, chẳng biết vô tình hay cố ý thì người ta, không người này thì người khác, lại vứt lên vai tôi một tảng đá vô hình. Tôi còn chưa cười được nhiều mà. Bốn năm trước tôi chụp ảnh, lúc nào tôi cũng cười, cười tươi lắm, người ta quý tôi cũng chỉ vì nụ cười ấy, vậy mà tôi lại tự hủy hoại đi điều mà người ta muốn thấy, muốn có. Giờ có muốn, tôi cũng chẳng thể cười được như trước nữa. Nụ cười tôi bây giờ giả tạo, một nụ cười vô hồn mà người ta xa lánh, người ta xa lánh thật.
Tối đó tôi chẳng thể ngủ, vì cơn ác mộng lúc trưa, và cả những suy nghĩ không chỉ về những gì xảy ra với cậu trong quá khứ mà còn về cả những người khác như cậu. Tôi đã từng nói gì với cậu, tôi đã từng đối xử như thế nào, đôi mắt tôi đã đáng sợ thế nào,… Mọi thứ đến rồi đi, quy luật. Tôi quay lại mảnh đất Hà Nội làm gì cậu nhỉ? Cái mảnh đất mà người ta quên mất nhau, quên mất quá khứ, quên đi cái buồn vui cũ để chạy theo, để mong theo một cuộc sống mới. Về Hà Nội để làm gì vậy? Lời hứa chả ai nhớ, lời nói rồi cũng bay, suy nghĩ rồi cũng quên, về để làm gì cơ chứ, để thấy cái rét Hà Nội đông hay để thấy cái tủi hờn, cái dằn vặt trong tâm can đến đau đớn? Cậu không quên tôi, nhưng cậu quên chính bản thân cậu, cậu quên đi tất cả những con người trong quá khứ, cậu quên đi câu nói, cái nghĩ nơi quá khứ, vì cậu chỉ coi trọng sự giả dối trước mặt, sự giả dối mà ai cũng lao vào như con thiêu thân. Tôi trả lại cậu những gì tôi giữ cũng bởi vì tôi biết cậu sẽ quên, nên tôi chỉ muốn những thứ đó đi đến nơi cậu một cách giá trị, một cái giá trị mà tôi đã từng mong. Cậu quên mất rồi.
Ta cúi đầu đi giữa trời mưa, mưa ướt áo, ướt luôn cả khuôn mặt và ướt luôn cả những giọt nước mắt. Ta cứ tưởng cuộc đời ta là một thước phim quay chậm, nhưng bản nhạc lại chẳng bao giờ chậm đi. Ta chỉ mong mọi thứ bớt sóng gió hơn. Ta hoài niệm quá, ta lúc nào cũng chỉ nghĩ về những gì ta đã mất ở quá khứ mà rồi lại tự đánh bản thân ta hôm nay. Ta cứ tự nói với mình đó là một bài học, nhưng sao bài học ấy dài mà đau. Gió thổi kéo lá rơi dài, con mèo chạy bằng bốn chân trần sao chẳng rét, ta có cái áo để mang sao ta lại run lên? Do ta cả. Ta lỡ thề, lỡ hứa với mọi người rồi nên nếu chẳng thể gặp lại nhau, kiếp này ta đã sống một kiếp đời quá yếu đuối, vô dụng và hèn mọn. Bao nhiêu là đủ nhiều? Cả đời người. “Tạm biệt, tao đi”, lời nói đó như đinh đóng cột, đóng luôn cả vào bàn tay chảy máu, đóng luôn vào lòng tự trọng bản thân. Ta không có quyền được ngoảnh lại. Vì sao ư? Vì khi ngoảnh lại, ta sẽ thấy chẳng ai nhìn ta cả, họ nhìn vào những con người khác rồi, họ vứt bỏ hết những gì từng có, từng nhận và từng trân trọng rồi. Ta còn thiết tha gì? Không, ta chẳng, ta buồn bản thân ta thôi, kẻ từng có trong mình một con người có nụ cười thật đẹp.
“Đến ngày mà tao thay đổi, nếu không thì sẽ là không bao giờ”.

-NHỮNG NGÀY CŨ QUÊN RỒI-

Facebook
Twitter
WhatsApp
0 0 votes
Đánh giá bài viết
Subscribe
Notify of
guest
0 Bình luận
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

Cà phê đắng là thứ cà phê khó uống nhất, nhưng cũng là thứ dành cho người sành sỏi nhất, thấm nhuần nhất tất cả những thơm hương khác. Chúng ta đã phải trải qua quá nhiều.

0
Tham gia bình luậnx

Ca khúc: I Love You
Sáng tác: Mr Siro
Trình bày: Mr Siro