Ta luôn trông chờ mọi cái hè, trừ cái hè này.
Không hiểu vì sao nhưng bắt đầu từ khoảng thời gian này, năm nào cũng như năm nào, luôn có những chuyện đáng nhớ xảy ra, vui có buồn có. Ta không thích cái đầu hè cho lắm dù đã từng rất háo hức với nó. Hè đến làm cho ta cảm thấy như mọi thứ như chỉ mới bắt đầu, ta muốn làm điều gì đó để bù đắp cho những cái lạnh của mùa đông nhưng hóa ra, mọi thứ lại đang đi đến hồi kết.
Mùa hè luôn đầy kỉ niệm. Đó là những trận bóng không bao giờ có hồi kết. Cảm giác đó không bao giờ có thể lẫn lộn được. Giờ không còn nữa. Mùa hè của một đứa bé? Khi còn nhỏ thì là những buổi tối chơi trốn tìm với bạn bè, ngồi trên cái giếng nước đậy nắp, nhìn lên bầu trời đầy sao lung linh mà cảm giác như đang nhìn vào điều gì đó huyền ảo lắm. Cũng đúng thôi vì chả ai biết trên đó có gì. Ta lại nhìn chăm chăm mơ mộng. Hồi ấy nghĩ lại thấy trí tưởng tượng lớn thật, ta mơ về ngày mà những vì sao chụm lại thành một, ta tưởng tượng ra những phi hành gia còn đang lơ lửng đâu đó, ta mơ về cái ngày mà Trái Đất lụi tàn… Giờ trong đầu ta chỉ còn những con số và phép tính khô khan. Không sao. Cuộc đời bắt ta phải thế. Lớn lên, à mà thực ra cũng không phải là lớn lắm, lên cấp 3 thôi, ta lại không ra ngoài mộng mơ nữa, ta thích tận hưởng hơn. Sáng thức dậy, nhìn ra ngoài trời và nhắm mắt lại một chút, ta dễ thấy được cái hương vị của mùa hè nó đã ập đến. Ta tự dưng thấy không vui lắm. Ta nhớ hè cũ. Hè này, hình như, là hè cuối rồi…
[To be continued…]
Gặm nhấm
Khi nói về đoạn cuối của câu chuyện, như một lẽ thường, tác giả luôn thấy nó khó để có thể viết ra, bởi vì […]