Categories
Cà phê đắng

Tình yêu của Thu sâu đậm như nào?

Thu không yêu anh nhiều, Thu hay bỏ mặc anh để im lặng rời đi, để lại cái lưu luyến tận cùng với mùi hương của những ngày se lạnh, rong ruổi khắp những con đường. Cảm giác ba năm nó không lâu nhưng nó lại xa vời vợi. Dù cho quãng thời gian ở Việt Nam vừa học vừa làm mệt thật, nhưng cũng là cái cơ hội hiếm có để được ở bên Thu một cách trọn vẹn. Thoáng cái đã ba năm rồi cơ đấy.

Sáng trời ra khỏi phòng, thấy trời cũng lấm thấm mưa lạnh, tự bản thân biết chắc chắn trời đã chuyển mùa rồi. Nhớ cái hồi ở Việt Nam, 6 giờ sáng lọ mọ tìm mọi cách để từ bỏ cái chăn ấm quấn quanh người, bước ra khỏi cửa thấy trời lạnh hiu, tự dưng thấy hôm đó nhẹ lòng hẳn. Cũng có đôi hôm là mưa, cũng có đôi hôm hơi buốt, nhưng mà cái cảm giác từng hơi mát được luồn qua sống mũi đấy thì nó chẳng khác gì một mùi hương nước hoa cả, dịu dàng mà cũng vội vàng. Ngồi trong văn phòng với hơi ấm của con người, khung cảnh bên ngoài lại càng đắt giá hơn. Cứ mỗi lúc những dòng code nó đập vào mắt cho sụp cả mí, anh lại mở cửa đi ra ngoài cho gió lạnh lướt qua mi, anh hít một hơi thật sâu cái không khí trong lành của những ngày chuyển mùa, tự dưng anh thấy cuộc đời này đáng sống hẳn. Anh luỵ Thu quá rồi.

Một buổi sáng làm việc thật năng suất, anh nghĩ vậy, tại thức dậy với cái tiết trời vô giá như này thì làm sao có thể thờ ơ cơ chứ. 12 giờ kém, tan ca buổi sáng, mọi người chọn ở lại văn phòng thì anh chọn chạy xe quanh phố với Thu. Anh nhớ quán cơm gà cũ quá, nhớ luôn cả quán cơm rang, cả quán bún bò, và anh nhớ cả cái cảm giác chạy vòng vòng quanh thành phố Vinh để tìm được một quán ăn ưng ý, vừa để được Thu ôm anh vào lòng. Hơi nóng của đồ ăn phả vào mặt anh, và cả cái se lạnh của Thu làm anh thấy bồi hồi quá. Nhớ hồi đầu mới đi nước ngoài, anh nhớ Thu da diết, anh cứ vấn vương mãi vì suốt bao nhiêu năm trời ở Việt Nam, anh không biết trân trọng Thu, thế là Covid nó đưa anh về Việt Nam với Thu, cho anh hẳn một thời gian dài bên Thu luôn, để anh ngấm như rượu từng hơi thở của Thu, cho đã đời.

Chiều 3 giờ mới vào làm tiếp, anh lại có thời gian ở bên Thu nhiều hơn. Anh lại lượn lờ quanh hàng cây ven đê, quanh ngóc ngách ven phố, anh nhìn mọi cảnh vật, mọi con người, để cho những câu chuyện, những bài hát được kéo dài thêm. Có đôi hôm anh mệt quá, anh lại về phòng ngủ một giấc ngắn trong khi Thu đợi ngoài cửa, vậy mà vẫn cảm nhận được hơi thở của Thu, đúng là Thu biết cách làm cho người ta lưu luyến mà. Một buổi chiều làm việc thật bận rộn, tại lúc anh nhiều việc nhất cũng là lúc mà mọi người về hết. Nếu như là mùa hè thì có khi anh lại cau mày, nhưng tại Thu nhẹ nhàng với anh, nên anh chẳng phải cau có với Thu làm gì. 7 giờ tối, tan ca, anh không vội về phòng, anh muốn đi một vòng thành phố, anh muốn đến quán hủ tiếu, được ngồi giữa mùi thơm của đồ ăn, của hơi ấm con người, khi mà ở xung quanh, Thu đang thổi những làn gió lạnh làm cho cái bụng đói của anh trở nên trống vắng hơn. Anh nhớ cái mùi hủ tiếu ấy quá.

Về phòng, tắm rửa, sửa soạn, lại bật máy tính lên, 9 giờ vào học. Anh luẩn quẩn với code cả ngày, rồi đến cuối ngày vẫn phải đánh nhau với mấy con số. Nhưng mà không sao, tại vì anh nghe được ai hát:

“Gió cuốn nắng bay xa
Em như ngày hôm qua
Sương mai trong thiết tha
Anh mong em mãi là…”

Thu không biết đâu, anh nghe bài hát này suốt cả thời gian Thu ở bên anh đấy. Đến mức mà những năm sau này, mỗi lần nghe thấy bài hát này, những hình ảnh, những cảm xúc, những ký ức và cả những mùi hương lại ùa về bên anh một cách thật rõ ràng. Covid khiến người ta ở nhà, và cũng khiến cho nhiều nghệ sĩ độc lập có động lực viết nhạc hơn. Và anh thấy mãn nguyện khi những bài hát đó sẽ đi theo anh cả một đời. Học một hai tiết, rồi lại cắm đầu làm việc, việc của anh tính ra đêm đến làm lại suôn hơn ngồi trên văn phòng làm, rồi lại đợi tiết tiếp theo, rồi lại học. Hôm nào xong sớm thì 2 giờ sáng, hôm nào nhiều hơn thì 5 giờ sáng ngủ, quanh quẩn thế là lại hết một ngày, lại “6 giờ sáng lọ mọ tìm mọi cách để từ bỏ cái chăn ấm quấn quanh người, bước ra khỏi cửa thấy trời lạnh hiu, tự dưng thấy hôm đó nhẹ lòng hẳn”.

Để nói về Thu, anh sẽ mất nhiều hơn là một đời để nói, nhưng mà Thu vô tình với anh, chực chờ đến rồi bỏ anh đi khi mà gió rét về, để rồi anh lại chưng hửng với mối tình dang dở của Thu, để rồi mong chờ Thu suốt cả một năm dài. Thu biết là, anh ghét phải chờ đợi rồi đấy, nó mỏi mòn cả con người anh. Thu ạ, Thu không yêu anh sâu đậm đến vậy đâu.

-THU ĐÀNH-

-Trong tập Thu không ghé mà đi qua mất – Chapter 5-

Categories
Cà phê đắng

Gặm nhấm

Khi nói về đoạn cuối của câu chuyện, như một lẽ thường, tác giả luôn thấy nó khó để có thể viết ra, bởi vì xuyên suốt đã là những lời tự sự, những cảm xúc và cả những thầm mong mà ai trong số người đọc, đều tò mò muốn hiểu, và tác giả thì lại mong họ tò mò mãi thêm. Khi bước đến một chặng nào đó của đoạn đường, chúng ta sẽ luôn thấy rằng mình sẽ phải làm cái gì đó ít đi lại, vì đơn giản là cái “đủ” ở mỗi thời điểm nó khác nhau nhiều, và “ít đi” chính là bộ áo giáp sơ cua nhất để tránh cho chúng ta phải chịu đựng đau khổ.

Có hai thứ mình nhận ra là cả đời này sẽ chẳng thể ai có thể hiểu cho mình: sự tổn thương và cảm xúc. Không phải lỗi của ai cả, mà là lỗi của mình, hoặc có thể đổ tại trời dăm ba hôm lại quên gửi nắng. Mình cũng từng bộc phát sự tổn thương của mình ra bên ngoài, từng tìm mọi cách để có thể cầu xin bất cứ một ai nhìn thấu sự tổn thương từ bên trong để có thể an ủi, vỗ về. Nhưng mà làm gì có ai có đủ thời gian và trách nhiệm để phụng sự mình điều đó cơ chứ. Đó chính là thời điểm mà mình lớn lên một chút, khi mình biết gặm nhấm từng mẩu của sự tổn thương âm ỉ như máu rỉ từng chút trong cả tâm hồn và suy nghĩ của mình. Mình biết rằng mình không được phép cầu xin ai, và càng không được phép để ai biết lấy sự tổn thương của mình, vì mình tin chắc, đổi lại chỉ là lời trách móc, dèm pha và chế nhạo đầy tủi hổ mà thôi. Mình tự trách bản thân mình quá nhạy cảm và dễ tổn thương, để bỗng dưng phải tự gai góc lên với tất cả mọi thứ, không phải để trở nên cứng rắn như một thằng đàn ông kiểu mẫu, mà chỉ đơn giản là che dấu đi cái yếu đuối trong cơ thể, vì mấy ai lại coi trọng một thằng đàn ông dễ tổn thương cơ chứ, người ta gọi phiếm nhau là “thằng đàn bà”.

Mình tự bịt miệng mình lại, mình chọn cách không nói ra, không xù lông, không van nài, không giãy dụa. Mình chọn ngậm thật chặt rồi nuốt cái tủi hờn và ấm ức đấy xuống thật sâu nơi cuống họng, nuốt ngược cả những giọt nước mắt sẵn sàng đỏ thành máu, vì mình hiểu rằng, chỉ cần một người tổn thương là đủ rồi. Và đó cũng là khởi nguồn tại sao, mình chọn giấu đi cảm xúc của mình. Đối với mình ngay tại quãng đường này của cuộc đời, có một thứ mình đã làm ít đi, đó là thể hiện cảm xúc của bản thân. Chưa bao giờ, mình lại thấy cảm xúc nó đáng hận đến vậy, vì nó chính là thứ bóp nghẹt mình bao lâu nay. Mình ghét bị bỏ rơi, mình ghét bị xua đuổi, nhưng đó chẳng phải là thứ mà mình sẽ phải trải qua nhiều nhất hay sao? Mình chọn cách gặm nhấm cảm xúc của mình, chọn cách đay nghiến nó để rồi đến khi cảm giác bị bỏ rơi, bị xua đuổi ùa đến, mình đã giấu được cái đau khổ trong lòng. Mình bị ám ảnh bởi cái hình ảnh khi chỉ mình là người suy sụp, còn thế giới xung quanh vẫn tươi vui một cách lạ thường. Mình biết, không một ai cần mình cả, dù có thuyết phục với mình ra sao, mình biết rằng, ai rồi cũng luôn sẵn sàng rời bỏ mình.

Trái tim mình tan nát, và luôn đau đớn. Nhưng mình vẫn luôn chờ cho nó được hàn ghép lại. Đó sẽ là câu chuyện của sự chờ đợi, của việc trao trọn niềm tin, và của cái mong chờ sâu thẳm, có khi đến tận cùng. Mình không biết người ta có kiên nhẫn, có hiểu cho, có đồng cảm, có chi li để nhìn thấu lấy những sự tổn thương hay vụn vỡ cảm xúc, và có vì mình hay không. Mình không kỳ vọng, nhưng vẫn luôn hi vọng. Mong cho cuối ngày, mình không còn phải ngả người, cuộn tròn tấm thân và cầu xin với Trời rằng: “Xin Trời, cho con một lần được thương con”.

Categories
Cà phê đắng

Chỉ còn là khoảng trống đầy vụn vỡ

Trời vẫn trong, cây vẫn xanh, và gió vẫn xào xạc như những gì nó vốn có suốt bao nhiêu năm trời. Hôm nay mệt, thật sự mỏi mệt. Khi mà đầu óc đã mụ mị, cơ thể như một cái vỏ ốc không hồn, lê theo không chỉ đôi chân mà cả tấm thân đầy đau nhức, bỗng dưng mọi thứ xung quanh bớt đi một phần màu sắc nó vốn có. Gia tài của cả một cuộc đời chính là sự an tâm của mỗi ngày trôi qua, và chắc chắn, thế giới này có nhiều hơn là một người đi qua sự bất an mỗi ngày trôi.

Hôm nay đi làm, vẫn như bao ngày khác, chẳng tha thiết, chẳng tham vọng gì. Rồi khi chợt ngoảnh ra ngoài cửa sổ, hàng cây nhấp nhô, con đường chiều vắng người, bầu trời xanh trong không một gợn mây, và chiếc máy bay kéo dài vệt đuôi trên trời. Một phần nào đó trong mình đã hấp hối từ lâu, bỗng dưng được vệt mây này nhắc lại làm cho mình càng vụn vỡ hơn. Tang thương thực sự.

17 tuổi kém, chưa bao giờ đi đâu xa hơn từ Nghi Lộc đến Vinh, một tay xách vali bay vào Thành phố Hồ Chí Minh. 18 tuổi kém, 2 balo, 2 vali, tự bước một mình đến một nơi mà tiếng Việt không còn là ngôn ngữ mẹ đẻ. 5-6 năm trời đấy chỉ biết nhìn vào ngày mai mà sống chứ chưa bao giờ dám lùi một bước. Mình bỏ rơi những hoài bão của tuổi 17-18, nhưng tâm trí lại chưa bao giờ thoát ra khỏi những thứ gọi là “ngày xưa”, để bây giờ lửng lơ với những cơn ác mộng kéo dài từng đêm không ngớt về tất cả những gì đã xuất hiện, và tự chẳng biết, cuộc đời mình đang tồn tại, có thực sự có ý nghĩa với những người mình yêu thương xung quanh hay không.

Mình vẫn không quên ngày xưa vô tư như nào, nhưng mình cũng tự bắt bản thân không được phép nghĩ về. 11 tuổi biết sa ngã là như thế nào, 15 tuổi ậm ừ hiểu được hai chữ thống khổ, 16 tuổi biết rằng không nên thật lòng tin ai, 17 tuổi sụp đổ một lần, 18 tuổi nếm được vị đắng của đồng tiền, 19 tuổi chọn ẩn dật để ở bên gia đình và công việc, 20 tuổi làm lại một lần nữa với đôi chân cứng cáp hơn, 21 tuổi bắt đầu thấy những sợi tóc bạc dài ra và nhiều thêm, 22 tuổi sụp đổ một lần nữa, và giờ sắp 23 tuổi, luôn tự hỏi bản thân rằng mình còn bao nhiêu thời gian. Trong một khoảnh khắc, bỗng dưng mình nhớ lại được những bài hát cũ, nhớ lại được cái hình ảnh lần đầu ngồi trên chiếc máy bay để bay đi cả chục nghìn cây số với mong mỏi cho cuộc đời này bớt bi thương, nhớ lại những ngày hè rong ruổi với chấp niệm rằng cuộc đời này mình có thể lựa chọn, và nhớ lại cái vụt tắt của sự le lói cuối cùng. Nếu ai đó hỏi quãng thời gian qua đã đối xử với mình như thế nào, chắc mình sẽ bảo là, nó giống như ai đó đang nhào những viên đất nặn lại với nhau rồi sau đó lại cố tách ra như ban đầu, nó méo mó, lem luốc, và đầy sẹo.

Suốt 5-6 năm trời qua, khoảnh khắc tủi thân nhất chắc là lúc mình nhận ra rằng mình không còn đường lui. Mình như một con thiêu thân đâm đầu vào bất cứ thứ ánh sáng le lói nhỏ nhoi nào, dù chẳng biết đó là trời cao, hay là mồi lửa thiêu chết mình. Nhưng vì 19 tuổi đã được dạy hai chữ trách nhiệm, có chết mình cũng phải đâm đầu vào, vì nếu không là mình, thì là ai khác cơ chứ. “À ơi đời sao bẽ bàng\Giam người giữa ngục trần gian”. Từ lâu mình đã chấp nhận làm một người lính đánh thuê ở trong chính cuộc đời mình, vì sau bao nhiêu năm rong ruổi và cố gắng, mình chợt nhận ra, là mình chẳng cần gì cho bản thân mình cả. Hoá ra, mình cắn răng bao nhiêu lâu nay, là vì muốn thấy những người mình yêu thương được an nhiên. Hoá ra, đó là cuộc đời của mình. Hoá ra, hạnh phúc đôi khi, nó thô sơ như thế.

Mình mong muốn cho những người mình yêu thương có được cuộc sống tốt hơn, mong muốn cho mỗi ngày trôi qua, tất cả đều được bình an, hạnh phúc, không phải nhìn thấy hay cảm thấy bất cứ thứ gì xấu xí của cuộc sống này. Mình mong cho gió nhẹ trôi, lá nhẹ rơi, cho sỏi đá bớt gồ ghề, để cho cuộc đời này có thể bớt sóng gió với những người mình yêu thương hơn. Mình sẵn sàng làm tất cả mọi thứ có thể để đánh đổi lấy những nguyện ước này, không sót dù chỉ một câu. “Vì cuộc đời này, chúng ta dù có đi mãi, rồi cũng sẽ đến một ngày muốn được an lòng mà thở dài một hơi”.

-Tâm sự từ đêm đến sáng-

Categories
Cà phê đắng

Sống chết ai mà biết, ta chỉ tiếc đời này chưa bao giờ trọn vẹn

“Sống hay chết, âu cũng là cái số cả…”

Câu nói này chắc phải bất lực lắm mới có thể tuôn ra, nhưng trách sao được khi chúng ta có cả cuộc đời để lựa chọn, nhưng lựa chọn cuối cùng lại không phải của ta. Chẳng biết câu nói này là một sự trấn an, hay một sự buông xuôi nữa; ta chỉ biết rằng, khi cái ngoảnh mặt dần tan vào màn đêm xuống, ta tự biết thời gian không còn nhiều.

“Còn nhiều dự định, còn nhiều ấp ủ, còn nhiều điều luôn mong chờ, thôi đành hẹn kiếp sau vậy, kiếp này xin được làm phật lòng”. Cái chớm lạnh đột ngột đầu hè chẳng thể làm nguội đi một tâm trí bồng bột; và cái áo choàng nơi vai cũng chẳng thể làm ấm là bao cái chết lạnh trong tâm hồn. Xót xa quá, cuộc đời này ngắn dài đâu ai dám đo, cuộc đời này đẹp hay mờ đâu ai dám so, vậy mà chẳng thể trọn vẹn được, chẳng thể thanh thản mà bận rộn, thanh thản mà lắng lo, thanh thản mà trầm tư được.

Nắng dần khuất núi, bóng chiều tà ngả lặng trên lưng trời, gió lay đưa ngọn cỏ thơm lẫn mùi đất, mây từng mảnh bơ vơ giữa khoảng không, bức tuyệt cảnh mà ta đợi suốt một năm dài đẵng đẵng, nay đã về bên, lơ lửng trên mái đầu ta. Trong cái xế chiều đã đi vào từng bài thơ, câu hát đó, không ai là không nặng lòng cả. Cũng phải thôi vì nhìn về chân trời xa xăm, ta dường như thấy cả cuộc đời gói gọn lại chỉ bằng một tia nắng, một tia nắng le lói sau những lớp mây đầy. Không biết trong cái chiều tà đấy, có ai lòng đầy vướng bận, có ai thấy mình đau thương, và có ai phải lau nhanh mi mắt đã dần ướt nhoè. Dẫu biết mọi thứ đều chỉ đẹp khi còn dang dở, nhưng chẳng lẽ ích kỷ xin một lần trọn vẹn cũng chẳng được hay sao?

“Nhưng đời là vậy nhỉ, dang dở để hẹn kiếp sau có duyên sẽ gặp.”

Categories
Cà phê đắng

Mây xanh mây trắng mây màu mưa, che trăng che nắng che lời đưa

Cuộc sống này vốn dĩ là những lựa chọn. Nghe thì có vẻ ta là người nắm giữ thứ quyền lực tối cao ấy, nhưng thực ra, ta chỉ là người thực thi nó. Nói vậy để cho ta hiểu rằng, lựa chọn, đôi khi nó vốn đã được sắp đặt rồi, hoặc chỉ đơn giản là ta chẳng còn sự lựa chọn nào khác.

Sống cho bản thân chưa chắc đã dễ, con người chúng ta đều có cảm xúc và tư duy mà. Chúng ta tồn tại cùng với những người khác trong một cộng đồng, xã hội, hay bất cứ tên gọi nào để chỉ một nhóm người tồn tại dựa trên sự liên kết với nhau, vì thế, tất cả những thứ xảy ra không chỉ với riêng ta mà còn với những thứ xung quanh ta đều có tác động không ít thì nhiều đến từ những con người, hoàn cảnh hay sự việc khác. Cho tới lúc nào mà chúng ta vẫn đang ở trong một cộng đồng nào đó, thì lúc đó, thật khó để chúng ta có thể sống chỉ cho bản thân mình.

Dưới cơn mưa tầm tã cuối ngày, cũng là những con người ướt đẫm chẳng ô dù áo mưa, có kẻ đang muốn tận hưởng sự lãng mạn, có kẻ chỉ đơn giản là không còn nơi nào để về.

Đôi khi sự hi sinh là không cần thiết, nhưng biết sao được, đằng sau ta vẫn còn rất nhiều.
Anh là một người giỏi giang, thông minh, dù gia đình chỉ đủ ăn đủ mặc, anh vẫn tự kiếm được cho mình những cơ hội để tương lai anh sau này có thể được xán lạn hơn. Ngày anh đi ra bến xe để đến một bến đỗ mới, nhìn hai đứa em út nằm ngủ hai bên tay lẽo đẽo theo anh, anh không kìm được lòng. Vốn đã thay phận bố mẹ chăm sóc em út trong nhà từ sớm, anh đi xa thế em út ở nhà ai chăm đây?… Thôi anh ở nhà, vì em vì út vì cả nhà ta, sau lưng anh vẫn còn cả một gia đình anh phải lo, lúc này, anh chưa sống cho anh được.
Cô là một người vợ đảm đang, một người mẹ hiền hết mực vì con cái. Chồng cô ham chơi, năm lần bảy lượt say mèm về đánh cô. Cô khóc, cô uất ức nhưng chưa từng một lần quở trách. Người ta hỏi cô sao cô không dứt áo ra đi mà tìm một người mang cho cô nhiều hạnh phúc hơn, cô bảo, cô có một tổ ấm là một người chồng cô nhận lời cầu hôn và những đứa con cô luôn mong chúng được yên ấm. Cảm giác rằng cả đời này chưa bao giờ cô sống cho bản thân cô, nhưng cô đâu có cần, vì sau lưng cô, còn có tương lai của những đứa trẻ cô đứt ruột đẻ ra.
Cậu là một chàng trai khôi ngô, lanh lợi, luôn muốn bản thân được bay xa, được bằng bạn bằng bè, làm được những điều mà người này người kia đồng trang lứa đã và đang làm được. Cậu ước ao nhiều, hoài bão nhiều và luôn đắm chìm trong những mộng tưởng về những điều tốt đẹp ấy. Chiều nay bão về, cây cối ngả nghiêng, nước ngập vào nhà, cậu xắn quần lên tát nước để giữ cho những tài sản bố mẹ tích góp dành dụm cả đời mua không bị ướt. Bão qua, lũ rút, cậu đi dọc con đường lúa cùng bố mẹ. “Thế là lại mất mùa rồi”, bố cậu nói nhưng chẳng thở dài. “Lo gì, thiếu tiền thì đi vay, thiếu gạo thì đi xin”, mẹ cậu vẫn luôn tung hứng với bố như vậy. Cậu về nhà, cất gọn cuốn sổ những dòng nhật ký đầy hoài bão, gấp lại những tờ giấy, tấm bằng khen, xóa đi những tấm ảnh về vùng đất xa xôi với những con người cậu mong mỏi trong chiếc điện thoại. Cậu thở dài một hơi, mỉm cười, và sống cuộc sống mà cậu là nhân vật chính, một cuộc sống mà cậu thuộc về.

Đằng sau đám mây có thể là nắng chói hay trăng sao, và phía dưới đám mây có thể là bóng râm im mát cho ai đó ngồi, hoặc là mưa, rất nhiều.

Categories
Cà phê đắng

Thu không ghé mà đi qua mất – Chapter 4

Gió ngừng thổi, cái nóng cũng chẳng thiết tha ở lại, tự dưng giữa cái đất Hà Nội ta thấy lạc lõng. Ta từng khóc khi rời xa mảnh đất Sài Gòn đầy nắng ấy, nhưng lúc ta rời khỏi nơi Hà Nội, ta bỗng dưng thấy sợ, ta sợ ta sẽ không thể chạm đến bất cứ điều gì.
Đi về giữa từng góc phố, ta chẳng vương bận gì, cũng chẳng để tâm, chỉ là treo lơ lửng giữa những suy nghĩ để rồi khi nào thấy cuộc đời vui quá, ta lại nhớ lại cho buồn đi một chút, cho cân bằng tâm trí ta. Cũng rất nhiều lần tự hỏi bản thân sao ta lại coi trọng những điều vô hình như vậy, ta coi trọng nó còn hơn cả bản thân ta, nhưng ta chẳng biết, ta có được vì ta coi trọng, và ta cũng để mất vào thời điểm ta nhận ra người ta không còn coi trọng nó nữa.
Những lời hẹn hứa, lời nhắn nhủ. Thời điểm cậu quay mặt đi, tôi cũng chẳng cười. Nhưng cậu vẫn cười. Tôi tự hỏi liệu đã bao giờ cậu nghĩ đến chính cái mảnh đất mà cậu đang sống không nhỉ? Nơi ấy đẹp nhiều, vui nhiều, thích lắm, cậu nhận ra điều đó, nhưng cậu lại chẳng nhận ra là mảnh đất ấy cũng buồn nhiều. Tôi không muốn đâu nhưng tôi lại thấy được điều đáng tiếc ấy. Tôi cũng mong nhiều lắm, mong một ngày tôi được vô tư. Nhưng cái lúc tôi vô tư rồi, tôi hạnh phúc với cái khoảnh khắc tôi đang trải qua, chẳng biết vô tình hay cố ý thì người ta, không người này thì người khác, lại vứt lên vai tôi một tảng đá vô hình. Tôi còn chưa cười được nhiều mà. Bốn năm trước tôi chụp ảnh, lúc nào tôi cũng cười, cười tươi lắm, người ta quý tôi cũng chỉ vì nụ cười ấy, vậy mà tôi lại tự hủy hoại đi điều mà người ta muốn thấy, muốn có. Giờ có muốn, tôi cũng chẳng thể cười được như trước nữa. Nụ cười tôi bây giờ giả tạo, một nụ cười vô hồn mà người ta xa lánh, người ta xa lánh thật.
Tối đó tôi chẳng thể ngủ, vì cơn ác mộng lúc trưa, và cả những suy nghĩ không chỉ về những gì xảy ra với cậu trong quá khứ mà còn về cả những người khác như cậu. Tôi đã từng nói gì với cậu, tôi đã từng đối xử như thế nào, đôi mắt tôi đã đáng sợ thế nào,… Mọi thứ đến rồi đi, quy luật. Tôi quay lại mảnh đất Hà Nội làm gì cậu nhỉ? Cái mảnh đất mà người ta quên mất nhau, quên mất quá khứ, quên đi cái buồn vui cũ để chạy theo, để mong theo một cuộc sống mới. Về Hà Nội để làm gì vậy? Lời hứa chả ai nhớ, lời nói rồi cũng bay, suy nghĩ rồi cũng quên, về để làm gì cơ chứ, để thấy cái rét Hà Nội đông hay để thấy cái tủi hờn, cái dằn vặt trong tâm can đến đau đớn? Cậu không quên tôi, nhưng cậu quên chính bản thân cậu, cậu quên đi tất cả những con người trong quá khứ, cậu quên đi câu nói, cái nghĩ nơi quá khứ, vì cậu chỉ coi trọng sự giả dối trước mặt, sự giả dối mà ai cũng lao vào như con thiêu thân. Tôi trả lại cậu những gì tôi giữ cũng bởi vì tôi biết cậu sẽ quên, nên tôi chỉ muốn những thứ đó đi đến nơi cậu một cách giá trị, một cái giá trị mà tôi đã từng mong. Cậu quên mất rồi.
Ta cúi đầu đi giữa trời mưa, mưa ướt áo, ướt luôn cả khuôn mặt và ướt luôn cả những giọt nước mắt. Ta cứ tưởng cuộc đời ta là một thước phim quay chậm, nhưng bản nhạc lại chẳng bao giờ chậm đi. Ta chỉ mong mọi thứ bớt sóng gió hơn. Ta hoài niệm quá, ta lúc nào cũng chỉ nghĩ về những gì ta đã mất ở quá khứ mà rồi lại tự đánh bản thân ta hôm nay. Ta cứ tự nói với mình đó là một bài học, nhưng sao bài học ấy dài mà đau. Gió thổi kéo lá rơi dài, con mèo chạy bằng bốn chân trần sao chẳng rét, ta có cái áo để mang sao ta lại run lên? Do ta cả. Ta lỡ thề, lỡ hứa với mọi người rồi nên nếu chẳng thể gặp lại nhau, kiếp này ta đã sống một kiếp đời quá yếu đuối, vô dụng và hèn mọn. Bao nhiêu là đủ nhiều? Cả đời người. “Tạm biệt, tao đi”, lời nói đó như đinh đóng cột, đóng luôn cả vào bàn tay chảy máu, đóng luôn vào lòng tự trọng bản thân. Ta không có quyền được ngoảnh lại. Vì sao ư? Vì khi ngoảnh lại, ta sẽ thấy chẳng ai nhìn ta cả, họ nhìn vào những con người khác rồi, họ vứt bỏ hết những gì từng có, từng nhận và từng trân trọng rồi. Ta còn thiết tha gì? Không, ta chẳng, ta buồn bản thân ta thôi, kẻ từng có trong mình một con người có nụ cười thật đẹp.
“Đến ngày mà tao thay đổi, nếu không thì sẽ là không bao giờ”.

-NHỮNG NGÀY CŨ QUÊN RỒI-

Categories
Cà phê đắng

Thu không đến mà đi qua mất – Chapter 3

Sáng dậy, trời bỗng lạnh hơn…
Chẳng nhớ cái lần cuối cùng được ôm ấp cái lạnh vào lòng là khi nào nữa, vẫn thức dậy, tự hỏi: “Mình hết cấp 3 rồi à?”.
Người ta thì bảo mùa thu chưa đến nhưng ta thấy cơn gió mùa đông thổi qua rồi. Mùa đông ở đây cảm giác quen thuộc như mùa đông ở Việt Nam vậy, cảm giác ấy vẫn quen thuộc như mùa đông ở nhà vậy, chỉ có điều con đường ta đi mỗi buổi sáng không còn là con đường cũ nữa. Ta nhớ mùa đông năm nào…
Ta thích cái lạnh của mùa đông vì khi đó, ta được vòng tay ôm chính bản thân ta vào lòng, để xuýt xoa cái lạnh đến thấu xương. Ai đó hỏi ta có nhớ nhà không, ta chỉ nói ta muốn về Việt Nam, vì ta lại để lỡ một mùa thu nữa, để rồi đông đến mà ta chẳng thể làm được gì. Ta thích được ra khỏi nhà, đi lòng vòng đâu đó, chỉ để được làn gió xoa vào mặt, chỉ để được cái lạnh len vào kẽ tóc, chỉ để được đắm mình vào những kỷ niệm xưa cũ đã đi xa, và chỉ để mong được yêu thương đong đầy. Những ngày đến trường suốt 12 năm trời, ta chỉ nhớ mỗi mùa đông và mùa hè năm 11 ấy. Ta nhớ cơn mưa đổ xuống cả sách vở, ta nhớ cái lạnh thổi tê buốt cả bàn tay và ta nhớ những ngày buông thõng bản thân trôi theo làn gió. Những bài hát cũ, cứ đến mùa đông, ta lại nghe, ta lại ngấm.
-“Mùa đông ấy ta có gì?”
-“Chẳng có gì cả, chỉ có ta với cuộc đời ta”
Cuộn tròn trong chiếc chăn ấm, cuộc sống ta với mùa đông chỉ có thế, vậy mà cứ thích, cứ yêu nó mãi. Những mẩu chuyện tình, những chia ly, tan vỡ và cả những yêu thương đều cuộn tròn trong mùa đông cả. Người ta chờ đông đến chỉ để mong yêu thương, ta chờ đông đến vì ta mong cô đơn, để rồi ta nhận ra rằng ta cũng cần biết cách yêu thương cuộc sống này. Phủ lên những dòng suy nghĩ lan man, con người ta lớn lên từng ngày nhưng rồi lại như trẻ con vào những ngày đông. Ngày đông nào cũng như ngày đông cũ, chỉ còn những hoài niệm về những mộng ước cũ, những mộng ước không bao giờ thành hiện thực. Ta cũng nhớ mà…
-“Ngày hôm nay của cậu thế nào?”
-“Bình thường”
Luôn luôn như vậy, gió có thổi, mưa có rơi đi nữa thì mùa đông vẫn thế, vẫn lạnh lẽo, và vẫn luôn đong đầy.

-THU ĐÔNG-

Một bài hát cho những ngày thu cũ:

We were in love – Lyn

Categories
Cà phê đắng

Cho một ngày dài chỉ màu xám – Chapter 1

Đầu tháng tư nhưng chợt ùa đến lại là cái chuyển mùa của đầu tháng 6. Cơn mưa ùa về kéo theo cả những chùm gió rét. Nó không phải cơn mưa rào dai dẳng của ngày đông, cũng chẳng phải cơn gió nhẹ ngọt ngào của mùa thu, nó là cơn mưa, cơn gió của tháng 6, ngay giữa tháng tư này.
Vẫn cố gắng phóng xe thật nhanh ngoài đường, vẫn không áo mưa, vẫn mờ mịt chả nhìn rõ và từng hạt mưa nặng cứ dồn dập đập lấy đập để khiến cho khuôn mặt đỏ rát, mắt cay xè. Nhưng lần này không than vãn, không trách cứ gì cả, chỉ im bặt, cắn chặt môi rồi chịu đựng. Cơn mưa tháng 6 này thật bướng. Những ngày cũ thật buồn.
Trời tối sầm đi, chả còn chút gì là ánh nắng của hôm qua nữa. Dòng người cứ cúi đầu đi lẳng lặng, suy tư nhiều. Hôm qua còn nắng, hôm nay đưa tang trời lại buồn đổ mưa. Cứ như vậy, mưa và nước mắt cứ hòa vào nhau. Chẳng ai biết được những giọt nước mắt ấy nặng nề như thế nào. Tiếng lá bạch đàn xào xạc giữa một khung trời xám xịt đưa ta về với những gì đó cũ kỹ của mười hay hai mươi năm trước, đoàn người lại lẳng lặng lắng nghe, tiếng lá cứ xào xạc giữa bầu trời, xào xạc, xào xạc, buồn. Ai cũng chỉ nói rằng nó buồn. Cuộc đời con người ngắn thật, vội vàng thật. Mới hôm qua còn mời nhau chén rượu, hôm nay người ở lại người đi. Chả ai biết ngày mai ra sao cả, chả ai biết ngày mai thế nào.
Hạ huyệt. Những tiếc khóc như xé toang bầu trời. Những nắm đất cuối, cái ngoái nhìn cuối và cái lắc đầu cuối cùng. Vậy là hết. Nếu như trước đây, khi hấp hối tưởng như chết, người ta than nhau, khóc nhau rằng tội nghiệp, còn rất trẻ mà, đùng một cái đưa người ta đi vậy, đau lắm thì bây giờ, khi chết thật rồi, người ta bảo nhau rằng đó là sự giải thoát, đó là cái bình an của đời người, sống mà như chết, thì ra đi để người còn lại đỡ khổ nhiều. Cuộc đời là vậy, không phải hoàn cảnh tệ hơn thì mọi thứ sẽ tiêu cực đi nhưng cũng có nghĩa rằng mọi thứ trông ổn thì phía trong nó không có nghĩa là không có bão giông.
Định viết vài ba giai điệu cho một ngày dài não lòng nhưng rồi lại thôi, nó vô nghĩa. “Những cánh hoa phai tàn thật nhanh, em có bay xa, em có đi xa mãi?”. Em có xa mãi không vậy? Hay người xa lại là tôi? Tháng tư là lời nói dối của em hay của tôi vậy? Bài hát đó vang vọng mãi suốt một thời gian dài, rất dài. Sao lại xa tôi vậy? Tôi còn thương em nhiều lắm mà? “But I’m not the man your heart is missing. That’s why you go away, I know”. À, ra là vậy. “Thương nhau là sẽ bên nhau đến già”. Chẳng hiểu sao lại viết ra được câu hát này nữa. Em đừng đi mà…
Khi người ta buồn đến tột cùng thì những câu hỏi quanh quẩn trong đầu là điều chẳng thể tránh. Từng cơn gió rít khẽ rồi mạnh dần lên, từng cơn mưa cứ đổ ào ào xuống, cầm mãi chiếc điện thoại chờ đợi, chẳng có gì cả. Họ vẫn thường hay bảo những lúc thế này người ta sẽ muốn yêu thương nhiều hơn nhưng có vẻ, người ta lại muốn buồn nhiều hơn. Đơn giản là bởi vì người ta đang mộng tưởng về những gì người ta không bao giờ có thể có được, tự người ta buồn. Cả thế giới như chỉ còn một người duy nhất vậy. Buồn theo trời để ta không lạc lõng.

Categories
Cà phê đắng

Hè ơi lần này xin đừng đến – Chapter 1

Ta luôn trông chờ mọi cái hè, trừ cái hè này.
Không hiểu vì sao nhưng bắt đầu từ khoảng thời gian này, năm nào cũng như năm nào, luôn có những chuyện đáng nhớ xảy ra, vui có buồn có. Ta không thích cái đầu hè cho lắm dù đã từng rất háo hức với nó. Hè đến làm cho ta cảm thấy như mọi thứ như chỉ mới bắt đầu, ta muốn làm điều gì đó để bù đắp cho những cái lạnh của mùa đông nhưng hóa ra, mọi thứ lại đang đi đến hồi kết.
Mùa hè luôn đầy kỉ niệm. Đó là những trận bóng không bao giờ có hồi kết. Cảm giác đó không bao giờ có thể lẫn lộn được. Giờ không còn nữa. Mùa hè của một đứa bé? Khi còn nhỏ thì là những buổi tối chơi trốn tìm với bạn bè, ngồi trên cái giếng nước đậy nắp, nhìn lên bầu trời đầy sao lung linh mà cảm giác như đang nhìn vào điều gì đó huyền ảo lắm. Cũng đúng thôi vì chả ai biết trên đó có gì. Ta lại nhìn chăm chăm mơ mộng. Hồi ấy nghĩ lại thấy trí tưởng tượng lớn thật, ta mơ về ngày mà những vì sao chụm lại thành một, ta tưởng tượng ra những phi hành gia còn đang lơ lửng đâu đó, ta mơ về cái ngày mà Trái Đất lụi tàn… Giờ trong đầu ta chỉ còn những con số và phép tính khô khan. Không sao. Cuộc đời bắt ta phải thế. Lớn lên, à mà thực ra cũng không phải là lớn lắm, lên cấp 3 thôi, ta lại không ra ngoài mộng mơ nữa, ta thích tận hưởng hơn. Sáng thức dậy, nhìn ra ngoài trời và nhắm mắt lại một chút, ta dễ thấy được cái hương vị của mùa hè nó đã ập đến. Ta tự dưng thấy không vui lắm. Ta nhớ hè cũ. Hè này, hình như, là hè cuối rồi…
[To be continued…]

Categories
Cà phê đắng

Thu không đến mà đi qua mất – Chapter 2

Hôm nay ta kể người nghe một câu chuyện…
Cũng không dài đâu nhưng lại chẳng ngắn…
Ta kể chuyện ngày mai ta đi…
Không biết còn lưu luyến gì không nữa…
Ta mộng ước cũng nhiều rồi nên chẳng thể trách…
Ta sai nên ta không thể đổ lỗi cho ai…
Nhưng vẫn thử hỏi lại một chút: “Mai ta chết…
Ai còn muốn đến gửi chút yêu thương?”…
Đôi khi chẳng buồn đến thế…
Nhưng hỏi nhỏ: “Mai ta xa ai còn vương vấn ta?”…
Cũng chẳng biết nữa…
Người ta thương…chưa bao giờ thương ta…
Nhiều khi cũng trách sao lại hay mộng tưởng đến thế…
Thôi kệ…là ta sai…
Đôi ba lời hứa…thôi thì chỉ là đùa với ta…
Làm ta yêu thương quá…
Ta tin…
Không biết mai có đến ôm lấy ta không…
À mà chắc là chẳng bao giờ có…
Ta lại mộng tưởng nữa…
Buồn thật…
Quá khứ sao dài…dù nó chẳng bao lâu…
Chắc là chẳng biết đâu…nhưng ta vẫn thương nhiều lắm…
Thương nhiều khi muốn đổ lệ cả bờ mi…
Ta nhớ những đêm dài cứ mơ nghĩ…
Đáng buồn thay…
Ta không giỏi chịu đựng quá khứ đâu…
Cứ chất đống vậy nhiều khi chẳng thành tên…
Thôi ta chia ra yêu thương từng chút một…
Ta yêu thương đôi mắt, nụ cười ấy…
Yêu thương luôn cả bóng dáng và những tâm tư…
Nhưng hơn hết ta yêu thương từng câu nói…dù có khi làm ta nhói lòng…
Thôi thì đành…nhưng không đành được…
Ta yêu thương chưa bao giờ hết…
Trời mưa kìa…
Ta nhớ ngày ta còn được yêu thương trời làm gì mưa…
Vậy mà trời lại luôn đổ mưa khi nỗi buồn vừa chợt hiện…
Sao vậy chứ?…
Nói thương ta chứ?…
À..ta xin lỗi…
Ta quên mất ta không được yêu thương…
Tại ta thương hết phần rồi…

-MAI TA ĐI-

Ca khúc: I Love You
Sáng tác: Mr Siro
Trình bày: Mr Siro