“Sống hay chết, âu cũng là cái số cả…”
Câu nói này chắc phải bất lực lắm mới có thể tuôn ra, nhưng trách sao được khi chúng ta có cả cuộc đời để lựa chọn, nhưng lựa chọn cuối cùng lại không phải của ta. Chẳng biết câu nói này là một sự trấn an, hay một sự buông xuôi nữa; ta chỉ biết rằng, khi cái ngoảnh mặt dần tan vào màn đêm xuống, ta tự biết thời gian không còn nhiều.
“Còn nhiều dự định, còn nhiều ấp ủ, còn nhiều điều luôn mong chờ, thôi đành hẹn kiếp sau vậy, kiếp này xin được làm phật lòng”. Cái chớm lạnh đột ngột đầu hè chẳng thể làm nguội đi một tâm trí bồng bột; và cái áo choàng nơi vai cũng chẳng thể làm ấm là bao cái chết lạnh trong tâm hồn. Xót xa quá, cuộc đời này ngắn dài đâu ai dám đo, cuộc đời này đẹp hay mờ đâu ai dám so, vậy mà chẳng thể trọn vẹn được, chẳng thể thanh thản mà bận rộn, thanh thản mà lắng lo, thanh thản mà trầm tư được.
Nắng dần khuất núi, bóng chiều tà ngả lặng trên lưng trời, gió lay đưa ngọn cỏ thơm lẫn mùi đất, mây từng mảnh bơ vơ giữa khoảng không, bức tuyệt cảnh mà ta đợi suốt một năm dài đẵng đẵng, nay đã về bên, lơ lửng trên mái đầu ta. Trong cái xế chiều đã đi vào từng bài thơ, câu hát đó, không ai là không nặng lòng cả. Cũng phải thôi vì nhìn về chân trời xa xăm, ta dường như thấy cả cuộc đời gói gọn lại chỉ bằng một tia nắng, một tia nắng le lói sau những lớp mây đầy. Không biết trong cái chiều tà đấy, có ai lòng đầy vướng bận, có ai thấy mình đau thương, và có ai phải lau nhanh mi mắt đã dần ướt nhoè. Dẫu biết mọi thứ đều chỉ đẹp khi còn dang dở, nhưng chẳng lẽ ích kỷ xin một lần trọn vẹn cũng chẳng được hay sao?
“Nhưng đời là vậy nhỉ, dang dở để hẹn kiếp sau có duyên sẽ gặp.”
Hảo văn
Văn này hảo.
Cần gì kiếp sau, gặp kiếp này luôn đi ạ <3
Nghe cay thế nhở =_-