Hôm nay ta kể người nghe một câu chuyện…
Cũng không dài đâu nhưng lại chẳng ngắn…
Ta kể chuyện ngày mai ta đi…
Không biết còn lưu luyến gì không nữa…
Ta mộng ước cũng nhiều rồi nên chẳng thể trách…
Ta sai nên ta không thể đổ lỗi cho ai…
Nhưng vẫn thử hỏi lại một chút: “Mai ta chết…
Ai còn muốn đến gửi chút yêu thương?”…
Đôi khi chẳng buồn đến thế…
Nhưng hỏi nhỏ: “Mai ta xa ai còn vương vấn ta?”…
Cũng chẳng biết nữa…
Người ta thương…chưa bao giờ thương ta…
Nhiều khi cũng trách sao lại hay mộng tưởng đến thế…
Thôi kệ…là ta sai…
Đôi ba lời hứa…thôi thì chỉ là đùa với ta…
Làm ta yêu thương quá…
Ta tin…
Không biết mai có đến ôm lấy ta không…
À mà chắc là chẳng bao giờ có…
Ta lại mộng tưởng nữa…
Buồn thật…
Quá khứ sao dài…dù nó chẳng bao lâu…
Chắc là chẳng biết đâu…nhưng ta vẫn thương nhiều lắm…
Thương nhiều khi muốn đổ lệ cả bờ mi…
Ta nhớ những đêm dài cứ mơ nghĩ…
Đáng buồn thay…
Ta không giỏi chịu đựng quá khứ đâu…
Cứ chất đống vậy nhiều khi chẳng thành tên…
Thôi ta chia ra yêu thương từng chút một…
Ta yêu thương đôi mắt, nụ cười ấy…
Yêu thương luôn cả bóng dáng và những tâm tư…
Nhưng hơn hết ta yêu thương từng câu nói…dù có khi làm ta nhói lòng…
Thôi thì đành…nhưng không đành được…
Ta yêu thương chưa bao giờ hết…
Trời mưa kìa…
Ta nhớ ngày ta còn được yêu thương trời làm gì mưa…
Vậy mà trời lại luôn đổ mưa khi nỗi buồn vừa chợt hiện…
Sao vậy chứ?…
Nói thương ta chứ?…
À..ta xin lỗi…
Ta quên mất ta không được yêu thương…
Tại ta thương hết phần rồi…
-MAI TA ĐI-
Người anh thương không thương anh thì để em
Nghe như mùi lòng lợn lắm