Categories
Cà phê đắng

Chỉ còn là khoảng trống đầy vụn vỡ

Trời vẫn trong, cây vẫn xanh, và gió vẫn xào xạc như những gì nó vốn có suốt bao nhiêu năm trời. Hôm nay mệt, thật sự mỏi mệt. Khi mà đầu óc đã mụ mị, cơ thể như một cái vỏ ốc không hồn, lê theo không chỉ đôi chân mà cả tấm thân đầy đau nhức, bỗng dưng mọi thứ xung quanh bớt đi một phần màu sắc nó vốn có. Gia tài của cả một cuộc đời chính là sự an tâm của mỗi ngày trôi qua, và chắc chắn, thế giới này có nhiều hơn là một người đi qua sự bất an mỗi ngày trôi.

Hôm nay đi làm, vẫn như bao ngày khác, chẳng tha thiết, chẳng tham vọng gì. Rồi khi chợt ngoảnh ra ngoài cửa sổ, hàng cây nhấp nhô, con đường chiều vắng người, bầu trời xanh trong không một gợn mây, và chiếc máy bay kéo dài vệt đuôi trên trời. Một phần nào đó trong mình đã hấp hối từ lâu, bỗng dưng được vệt mây này nhắc lại làm cho mình càng vụn vỡ hơn. Tang thương thực sự.

17 tuổi kém, chưa bao giờ đi đâu xa hơn từ Nghi Lộc đến Vinh, một tay xách vali bay vào Thành phố Hồ Chí Minh. 18 tuổi kém, 2 balo, 2 vali, tự bước một mình đến một nơi mà tiếng Việt không còn là ngôn ngữ mẹ đẻ. 5-6 năm trời đấy chỉ biết nhìn vào ngày mai mà sống chứ chưa bao giờ dám lùi một bước. Mình bỏ rơi những hoài bão của tuổi 17-18, nhưng tâm trí lại chưa bao giờ thoát ra khỏi những thứ gọi là “ngày xưa”, để bây giờ lửng lơ với những cơn ác mộng kéo dài từng đêm không ngớt về tất cả những gì đã xuất hiện, và tự chẳng biết, cuộc đời mình đang tồn tại, có thực sự có ý nghĩa với những người mình yêu thương xung quanh hay không.

Mình vẫn không quên ngày xưa vô tư như nào, nhưng mình cũng tự bắt bản thân không được phép nghĩ về. 11 tuổi biết sa ngã là như thế nào, 15 tuổi ậm ừ hiểu được hai chữ thống khổ, 16 tuổi biết rằng không nên thật lòng tin ai, 17 tuổi sụp đổ một lần, 18 tuổi nếm được vị đắng của đồng tiền, 19 tuổi chọn ẩn dật để ở bên gia đình và công việc, 20 tuổi làm lại một lần nữa với đôi chân cứng cáp hơn, 21 tuổi bắt đầu thấy những sợi tóc bạc dài ra và nhiều thêm, 22 tuổi sụp đổ một lần nữa, và giờ sắp 23 tuổi, luôn tự hỏi bản thân rằng mình còn bao nhiêu thời gian. Trong một khoảnh khắc, bỗng dưng mình nhớ lại được những bài hát cũ, nhớ lại được cái hình ảnh lần đầu ngồi trên chiếc máy bay để bay đi cả chục nghìn cây số với mong mỏi cho cuộc đời này bớt bi thương, nhớ lại những ngày hè rong ruổi với chấp niệm rằng cuộc đời này mình có thể lựa chọn, và nhớ lại cái vụt tắt của sự le lói cuối cùng. Nếu ai đó hỏi quãng thời gian qua đã đối xử với mình như thế nào, chắc mình sẽ bảo là, nó giống như ai đó đang nhào những viên đất nặn lại với nhau rồi sau đó lại cố tách ra như ban đầu, nó méo mó, lem luốc, và đầy sẹo.

Suốt 5-6 năm trời qua, khoảnh khắc tủi thân nhất chắc là lúc mình nhận ra rằng mình không còn đường lui. Mình như một con thiêu thân đâm đầu vào bất cứ thứ ánh sáng le lói nhỏ nhoi nào, dù chẳng biết đó là trời cao, hay là mồi lửa thiêu chết mình. Nhưng vì 19 tuổi đã được dạy hai chữ trách nhiệm, có chết mình cũng phải đâm đầu vào, vì nếu không là mình, thì là ai khác cơ chứ. “À ơi đời sao bẽ bàng\Giam người giữa ngục trần gian”. Từ lâu mình đã chấp nhận làm một người lính đánh thuê ở trong chính cuộc đời mình, vì sau bao nhiêu năm rong ruổi và cố gắng, mình chợt nhận ra, là mình chẳng cần gì cho bản thân mình cả. Hoá ra, mình cắn răng bao nhiêu lâu nay, là vì muốn thấy những người mình yêu thương được an nhiên. Hoá ra, đó là cuộc đời của mình. Hoá ra, hạnh phúc đôi khi, nó thô sơ như thế.

Mình mong muốn cho những người mình yêu thương có được cuộc sống tốt hơn, mong muốn cho mỗi ngày trôi qua, tất cả đều được bình an, hạnh phúc, không phải nhìn thấy hay cảm thấy bất cứ thứ gì xấu xí của cuộc sống này. Mình mong cho gió nhẹ trôi, lá nhẹ rơi, cho sỏi đá bớt gồ ghề, để cho cuộc đời này có thể bớt sóng gió với những người mình yêu thương hơn. Mình sẵn sàng làm tất cả mọi thứ có thể để đánh đổi lấy những nguyện ước này, không sót dù chỉ một câu. “Vì cuộc đời này, chúng ta dù có đi mãi, rồi cũng sẽ đến một ngày muốn được an lòng mà thở dài một hơi”.

-Tâm sự từ đêm đến sáng-

Ca khúc: I Love You
Sáng tác: Mr Siro
Trình bày: Mr Siro