Categories
Mấy dự án

Bút nghiên ký – Phần 1

Vậy là những món quà khuyến học đầu tiên đã được trao đến tay các bạn. Những món quà này thực sự anh không dám tự tin về vật chất, nhưng anh hi vọng nó là một nguồn động lực đủ lớn để có thể tiếp thêm cho các bạn những niềm tin để vững bước trên con đường tri thức này.

Nghi Lộc 2 để lại cho mình nhiều kỷ niệm, vui buồn có cả. Từ lúc thấy trường thay đổi, mình bỗng dưng thấy bản thân trở thành “người lạ”, chắc đó cũng là lý do vì sao mình ngại về trường. Tuy nhiên, mình tự thấy quý trọng những gì đã trải qua với mình suốt ba năm đằng đẵng ấy. Mình được ưu ái nhiều, từ cả nhà trường và thầy cô, và đã nhiều lần mình không đạt được kỳ vọng của thầy cô và nhà trường. Đó là điều mình luôn đau đáu trong lòng và luôn mong muốn có thể báo đáp một phần nào đó, để bù đắp lại những sai lầm ngày xưa mình vấp phải. Vì thế, khi được nhà trường duyệt để trao những phần quà khuyến học này cho các bạn, mình thực sự hạnh phúc.

Mình thực sự cảm ơn thầy Nguyễn Giáo Ngọc – Phó Hiệu Trưởng trường Trung Học Phổ Thông Nghi Lộc 2 đã hỗ trợ mình trong đợt trao quà khuyến học lần này.

Đồng thời mình xin cảm ơn thầy Đương và thầy Chi đã đại diện đứng ra trao quà khuyến học cho mình.

Em cũng rất cảm ơn cô Phạm Thị Chính – giáo viên chủ nhiệm khoá K50A1 của mình đã nhận lời đại diện giúp mình để trao quà đến các bạn. Dù cô có việc đột xuất nên không trao quà được, nhưng nghe những lời nhắn gửi của cô, em thực sự cảm ơn vì có cô cùng đồng cảm và thấu hiểu em.

Quỹ khuyến học Bút Nghiên cùng với dự án cùng tên được mình triển khai từ đầu tháng 04/2023. Với mong muốn khơi gợi và thúc đẩy tinh thần hiếu học ở quê hương, với mong muốn được góp phần nhỏ nào đó vào công cuộc xây dựng giáo dục ở quê nhà, và với mong muốn được là một phần có ý nghĩa cho xã hội, quỹ khuyến học Bút Nghiên được thành lập và dự án Bút Nghiên được triển khai để trao gửi những món quà khuyến học đến cho các bạn có thành tích xuất sắc trong học tập cũng như các bạn có hoàn cảnh khó khăn với tinh thần vươn lên vượt khó. Quỹ Bút Nghiên đang không nhận và cũng sẽ không nhận đóng góp từ bên ngoài, tuy nhiên, mình thực sự hi vọng sẽ có thêm thật nhiều người, nhiều tổ chức sẽ có những dự án về khuyến học, để từ đó góp phần đẩy mạnh phong trào khuyến học và lớn lao hơn là phát triển nền giáo dục của nước nhà.

Mình không tin là mình có thể sống lâu, nên lúc nào mình còn có thể làm điều gì đó, mình vẫn muốn làm, càng sớm càng tốt. Nó như một liều thuốc chữa lành những tổn thương trong tâm hồn của mình.

Categories
Cà phê sữa

Mùi hương ấy nồng nàn – Chapter 2

Hè phảng phất, dù vẫn chẳng rõ ràng như cái cách ta cố gắng ngắm nhìn lấy ngày mai, nhưng sâu tận thâm tâm, ta biết cái mùi hương ấy đã bắt đầu nồng nàn hơn rồi.

Đó là mùi của cỏ dại, của những tán lá nhành cây lơ lửng giữa khoảng gió nhẹ ru hời ru của đầu mùa hè ngây dại. Dù làn gió ấy vẫn còn khoác lên cái lạnh của mùa đông thuở nào, nhưng ta biết làn gió đó đã bắt đầu hết tơ vương, thổi xuống mặt đất rồi lại quay ngược lên từng sống mũi, để cho ta ngấm được từng hồi mùa hè rơi. Mùi cỏ dại lẫn đất xanh ấy đi theo ta đã hết tuổi khờ dại, văng vẳng trong đó là những kỷ niệm chẳng bao giờ nguôi ngoai. Ta bỗng chợt chẳng còn vững vàng trên từng bước chân, ta chậm lại, để ngửi lấy mùi hương ấy bao bọc lấy tâm hồn đã rạn nứt này. Chưa bao giờ tâm hồn ta lại mong manh như thế, cứ chừng chợt đổ ra từng màu hoài niệm, về những mùa hè không bao giờ chết, và chưa bao giờ hết. Ta đem tất cả những gì của quá khứ gói gọn lại trong hai từ kỷ niệm, ta buộc thật chặt, rồi đốt lấy mùi hương.

Bước về căn phòng trống như thường ngày, nhưng sao hôm nay lại phảng phất mùi mì tôm, một bát mì tôm vội vàng buổi sáng để đón ngày nắng lên. Không, đó là ngày xưa rồi. Mùi hương ấy chết theo từng nhịp thở. Ta nhìn vào tấm gương dưới ánh đèn le lói, nhìn thấy gương mặt chợt già hơn với tuổi, nhìn thấy từng cọng tóc bỗng bạc màu đi mà chẳng cần thuốc, nhìn thấy đôi mắt không còn có thể khóc để được ai đó vỗ về. Tự dưng cả cuộc đời bỗng nhoà đi một mảnh, cả cuộc đời bỗng chết đi một khoảng trong tâm hồn.

Mình muốn về Việt Nam, muốn được quây quần bởi tình yêu thương. Suốt bao nhiêu năm rồi, mình muốn đi xa, nhưng mỗi khi ngoảnh đầu nhìn lại, tự mình thấy thời gian không còn nhiều. Giai đoạn này mình quá đỗi căng thẳng, mình tự nhận thấy điều này, và không có liều thuốc nào có thể giữ mình lại được. Chỉ có trở về Việt Nam, chỉ có liều thuốc này mà thôi, và nếu như liều thuốc này cũng chẳng thể chữa, mình xin được chết, một cách nhẹ nhàng

Categories
Cà phê đắng

Sống chết ai mà biết, ta chỉ tiếc đời này chưa bao giờ trọn vẹn

“Sống hay chết, âu cũng là cái số cả…”

Câu nói này chắc phải bất lực lắm mới có thể tuôn ra, nhưng trách sao được khi chúng ta có cả cuộc đời để lựa chọn, nhưng lựa chọn cuối cùng lại không phải của ta. Chẳng biết câu nói này là một sự trấn an, hay một sự buông xuôi nữa; ta chỉ biết rằng, khi cái ngoảnh mặt dần tan vào màn đêm xuống, ta tự biết thời gian không còn nhiều.

“Còn nhiều dự định, còn nhiều ấp ủ, còn nhiều điều luôn mong chờ, thôi đành hẹn kiếp sau vậy, kiếp này xin được làm phật lòng”. Cái chớm lạnh đột ngột đầu hè chẳng thể làm nguội đi một tâm trí bồng bột; và cái áo choàng nơi vai cũng chẳng thể làm ấm là bao cái chết lạnh trong tâm hồn. Xót xa quá, cuộc đời này ngắn dài đâu ai dám đo, cuộc đời này đẹp hay mờ đâu ai dám so, vậy mà chẳng thể trọn vẹn được, chẳng thể thanh thản mà bận rộn, thanh thản mà lắng lo, thanh thản mà trầm tư được.

Nắng dần khuất núi, bóng chiều tà ngả lặng trên lưng trời, gió lay đưa ngọn cỏ thơm lẫn mùi đất, mây từng mảnh bơ vơ giữa khoảng không, bức tuyệt cảnh mà ta đợi suốt một năm dài đẵng đẵng, nay đã về bên, lơ lửng trên mái đầu ta. Trong cái xế chiều đã đi vào từng bài thơ, câu hát đó, không ai là không nặng lòng cả. Cũng phải thôi vì nhìn về chân trời xa xăm, ta dường như thấy cả cuộc đời gói gọn lại chỉ bằng một tia nắng, một tia nắng le lói sau những lớp mây đầy. Không biết trong cái chiều tà đấy, có ai lòng đầy vướng bận, có ai thấy mình đau thương, và có ai phải lau nhanh mi mắt đã dần ướt nhoè. Dẫu biết mọi thứ đều chỉ đẹp khi còn dang dở, nhưng chẳng lẽ ích kỷ xin một lần trọn vẹn cũng chẳng được hay sao?

“Nhưng đời là vậy nhỉ, dang dở để hẹn kiếp sau có duyên sẽ gặp.”

Ca khúc: I Love You
Sáng tác: Mr Siro
Trình bày: Mr Siro