Categories
Cà phê đắng

Thu không đến mà đi qua mất – Chapter 2

Hôm nay ta kể người nghe một câu chuyện…
Cũng không dài đâu nhưng lại chẳng ngắn…
Ta kể chuyện ngày mai ta đi…
Không biết còn lưu luyến gì không nữa…
Ta mộng ước cũng nhiều rồi nên chẳng thể trách…
Ta sai nên ta không thể đổ lỗi cho ai…
Nhưng vẫn thử hỏi lại một chút: “Mai ta chết…
Ai còn muốn đến gửi chút yêu thương?”…
Đôi khi chẳng buồn đến thế…
Nhưng hỏi nhỏ: “Mai ta xa ai còn vương vấn ta?”…
Cũng chẳng biết nữa…
Người ta thương…chưa bao giờ thương ta…
Nhiều khi cũng trách sao lại hay mộng tưởng đến thế…
Thôi kệ…là ta sai…
Đôi ba lời hứa…thôi thì chỉ là đùa với ta…
Làm ta yêu thương quá…
Ta tin…
Không biết mai có đến ôm lấy ta không…
À mà chắc là chẳng bao giờ có…
Ta lại mộng tưởng nữa…
Buồn thật…
Quá khứ sao dài…dù nó chẳng bao lâu…
Chắc là chẳng biết đâu…nhưng ta vẫn thương nhiều lắm…
Thương nhiều khi muốn đổ lệ cả bờ mi…
Ta nhớ những đêm dài cứ mơ nghĩ…
Đáng buồn thay…
Ta không giỏi chịu đựng quá khứ đâu…
Cứ chất đống vậy nhiều khi chẳng thành tên…
Thôi ta chia ra yêu thương từng chút một…
Ta yêu thương đôi mắt, nụ cười ấy…
Yêu thương luôn cả bóng dáng và những tâm tư…
Nhưng hơn hết ta yêu thương từng câu nói…dù có khi làm ta nhói lòng…
Thôi thì đành…nhưng không đành được…
Ta yêu thương chưa bao giờ hết…
Trời mưa kìa…
Ta nhớ ngày ta còn được yêu thương trời làm gì mưa…
Vậy mà trời lại luôn đổ mưa khi nỗi buồn vừa chợt hiện…
Sao vậy chứ?…
Nói thương ta chứ?…
À..ta xin lỗi…
Ta quên mất ta không được yêu thương…
Tại ta thương hết phần rồi…

-MAI TA ĐI-

Categories
Cà phê đắng

Thu không ghé mà đi qua mất – Chapter 1

Trời lạnh…
Cũng không rõ vì sao tôi thích nó dù rằng tôi chẳng giỏi chịu đựng cái lạnh…
Chắc tại vì nó làm con người ta cảm thấy cô đơn hơn…
Đúng thế…
Tôi thích cái lạnh vì nó làm tôi cảm thấy cô đơn hơn nhiều…
Khi mà bất chợt để tâm trí dừng lại giữa cái lạnh này, rồi suy nghĩ, suy nghĩ về điều gì đó…
Dường như tôi có thể suy nghĩ xa hơn…
Cái lạnh tự làm con người ta trưởng thành hơn đôi chút…
Họ ít nói đi và muốn làm nhiều hơn…
Giữa cái tiết trời này, chỉ cần một khoảnh khắc bất chợt đăm chiêu thôi, nó sẽ cuốn ta đi rất xa, xa hơn ta tưởng nhiều lắm…
Có những điều nhỏ bé mà trước đây ta vẫn cho là bình thường…
Hôm nay chợt nghĩ về một chút…
Ta thấy lạ…
Ta buồn hơn đôi chút, thất vọng hơn đôi chút nhưng ta vẫn cười chấp nhận…
Vì ta biết ta đang cảm thấy cô đơn…
Trời lạnh…
Nó làm ta mơ mộng về những thứ đẹp đẽ để làm ấm lên cái cảm xúc đang bị chữ “lạnh” đóng băng…
Dĩ nhiên…
Đó vẫn chỉ là mơ mộng, không bao giờ có thực…
Những thứ đẹp đẽ đó có thể là một điều gì đó xa vời không ai biết…
Và cũng có thể là những gì của quá khứ mà ta không thể níu lại, không có cơ hội để làm lại…
Ta nghĩ nhiều, làm nhiều, cô đơn nhiều và rồi ta tự an ủi lòng mình bằng một cái mỉm cười cũng rất xa xăm…
Ta cười vui khi mà ta hi vọng và mong chờ điều gì đó, điều ta vẫn thầm mong…
Và rồi ta cười đau khi mà ta đăm chiêu về những điều ta không bao giờ có, những điều ta tưởng rằng ta có nhưng rồi lại mãi mãi mất đi…
Ta vẫn cười đau nhiều hơn là cười vui…
Đơn giản là vì ta không đủ ấm…
Đơn giản vì ta vẫn tự thấy mình cô đơn…
Sáng thức dậy và bật một bài hát nào đó ta đã từng hay nghe lúc ta thấy lòng ta yên bình…
Ta chợt muốn khóc…
Ta tự nhủ rằng chỉ vài câu thơ trong sách giáo khoa còn chả nhớ nổi thì đống ký ức đẹp đẽ ngày xưa ấy rồi ta sẽ quên đi…
Nhưng rồi bài hát nào đó lại phát…
Mắt ta cũng chợt nhòe đi…
Vẫn không khóc…
Ta phải đi, phải đối mặt…
Ta lôi những suy nghĩ cứng rắn về tương lai để phủ lên những dòng suy nghĩ miên man…
Nhưng rồi lại một khoảnh khắc nào đấy chợt đến bên ta…
Nó không vui…
Nó buồn…
Đau hay không thì chưa biết…
Chỉ biết rằng nó không làm ta cười…
Lại đăm chiêu về điều gì đó xa xăm…
Lại buồn…
Lại thất vọng…
Và lại cô đơn…
Trời lạnh thật lạ…
Nó làm con người ta trầm đi nhiều quá…
Dòng suy nghĩ sao buồn quá…
Lạnh chắc là đại diện của buồn…
Chả ai muốn phải đi trong một ngày trời lạnh đến mủi lòng cả…
Tôi thích lạnh…

-LẠNH-

Ca khúc: I Love You
Sáng tác: Mr Siro
Trình bày: Mr Siro